1.
Có những thứ chưa bao giờ thuộc về mình để mà nhớ hay quên.
Giống như một hôm mình không thể ngừng nhìn theo chiếc lá phong vàng ngoài khung cửa sổ của một ngày thu khi đang ngồi nghe giáo sư thao thao giảng bài bên trong cái nhà thờ bằng gạch đỏ của Harvard. Chắc không phải là những chiếc lá khiến mình mất tập trung, mà là sự đối lập giữa sự yên ắng, tĩnh lặng bên trong phòng học và sự vùng vẫy bạo lực của những chiếc lá trong gió ở bên ngoài. Mình dõi theo sự đối lập ấy, và nhìn thật kỹ những chiếc lá mình dõi theo lần lượt bay đi, để rồi sau một lúc không còn sự vùng vẫy bạo lực nào nữa. Hôm đó mình buồn lắm.
2.
Hôm qua mình nhớ lại một câu trong một bài hát của nhạc sĩ Việt Anh viết cho Thu Phương, bài Chưa bao giờ:
“Thiên đường đã khép nguồn cơn, từ hôm dòng sông rũ mìnhQuên được không những điều đã bao giờ qua,Quên được mỗi sáng mùa đông, nhìn ra ngày sương giá mềmQuên được không những điều ta chưa bao giờ.”
Mình nghe và thích bài này đã lâu, nhưng cũng giống như cách một tỉ tác phẩm nghệ thuật khác đến với người thưởng thức, phải đến một ngày đẹp trời nào đó thì những nốt nhạc của một bài hát, hay những gam màu của một bức tranh mới trở nên đặc biệt hơn. Đối với mình và bài Chưa bao giờ thì đó là ngày hôm qua.
Hôm qua mình mới nhận ra rằng bài hát này có hai câu mình không hiểu: “Quên được không những điều đã bao giờ qua”, và “Quên được không những điều ta chưa bao giờ.” Những điều ta chưa bao giờ thì có hình thể, có cảm xúc gì đâu, tại sao lại không thể quên – mình tự hỏi. Mình suy nghĩ về câu này từ hôm qua, đến sáng nay, mới nhớ lại rằng đã có biết bao lần mình cũng có cùng cảm xúc này. Giống như chiếc lá phong ở Harvard kia, đã bao giờ có liên quan gì đến mình đâu mà nhớ nhớ quên quên?
Rồi mình nhớ lại một số cuộc tình chưa bao giờ qua và một số con người chưa bao giờ lại. Có những lời mình chưa bao giờ nói, và những thứ mình chưa bao giờ dám làm. Rồi mình nhớ lại những lúc mình mong ai đó sẽ hiểu được câu từ từ những bài hát mình viết. Có những buổi sáng mình giật mình tỉnh giấc vì nhớ ai đấy đến mức nghẹt thở, và lại có những buổi tối mình chỉ mong ai đó đến gõ cửa phòng mình. Có những lúc mình đã nói ra, và cũng có những lúc mình chỉ giữ im lặng. Có những điều trở thành điều đã qua, và có nhiều điều khác đã trở thành những điều chưa bao giờ.
Những điều chưa bao giờ này, mình chợt thấy, hóa ra lại là những ký ức rất mãnh liệt. Chúng là những mảnh vụn cảm xúc không nối liền nhau nhưng lại khiến mình tiếc nuối, đau hơn cả những điều đã qua. Như lời bài hát viết, “Thiên đường đã khép nguồn cơn, từ hôm dòng sông rũ mình,” có những thứ đã mãi ra đi từ lúc mình khép lòng. Chỉ là, ngày hôm qua mình mới nhận ra sự hiện hữu của những thứ đó. Những điều chưa bao giờ được quên đi.
3.
Cũng mấy năm rồi mình mới viết một cái note trên FB thay vì blog của mình. Mấy năm rồi, chắc từ thời học phổ thông, mình mới lại viết một cái note tình cảm mùi mẫn. Mấy năm rồi, chắc tự chưa bao giờ, mình mới nhận ra cái cảm xúc kiểu này.
Từ trước đến nay mình ít khi tiếc nuối những điều đã qua, nhưng lúc nào cũng canh cánh về những thứ chưa bao giờ đến. Hy vọng năm 2016 sẽ là năm mình không phải cố quên đi những điều chưa bao giờ nữa.
Cảm ơn vũ!
ThíchThích
nhớ những cái chưa bao giờ với em không phải là những cảm xúc khi nhìn chiếc lá phong mà là nhớ những điều trước đây chưa bao giờ làm , đã dự định làm mà không làm được , gọi là nhớ những cái chưa bao giờ. có lẽ là vậy, chắc có lẽ do ẹm chưa thành công nên trong mắt em chỉ có 1 thứ là sự nghiệp. Cảm ơn anh về những bài viết này, em đã đọc hết rồi, rất hay, đầy cảm hứng. Bài này khơi gợi trong em những cảm giác rất tuyệt ,xâu chuỗi những mảnh vụn cảm xúc bấy lâu nay em không có nhận ra, đọc văn cũng không ít nhưng cung chưa thấy ai nói tới. Thực sự em khao khát mãnh liệt được đi du học nước ngoài, mặc dù con đường còn rất xa nhưng mỗi khi nhìn thấy cuộc sông cuộc sống của du học sinh thì niềm khao khất sục sôi lại trỗi dậy, hazzzzzzza, buồn……….
ThíchThích
Cảm xúc quá!!!Hôm nay mình mới được cảm nhận bài hát này…trên cả tuyệt vời, lại biết thêm những ngi thích bài hát này cũng là những ngi giàu cảm xúc nhất. Đi tìm Ý Nghĩa bài này lại search ra trang của bạn. Chúc bạn luôn thành công và hạnh phúc!
ThíchThích